Thơ ngẵngHoàng gia.
Lê Duy Đoàn
( Cấm phụ
nữ và trẻ em dưới 18 tuổi đọc. Người lớn cần cân nhắc trước khi đọc)
1.
Mưỡu: Linga và Yoni là tên gọi hai
sinh thực khí được một số dân tộc xem như linh vật.Họ tạc tượng và thờ phụng.
Người Việt khi nói hay viết linga, yoni hay sinh thực khí thì không hề kiêng
kỵ, không bị ai phiền trách, chê bai, mắng mỏ. Đôi khi, họ được cho là thanh,
là sang, là quý. Trớ trêu thay, những chữ Việt để chỉ “hai cái nớ” của đàn ông,
đàn bà thì người nói hay người viết bị ngay sự dè bỉu, khinh thị là tục tỉu,
đáng chê cười. Những người tự cho mình là đạo đức, nghiêm chỉnh, thánh thiện rõ
ràng là sợ nói đến“hai cái nớ” một cách công khai hay nơi công cộng. Một thực
tế là có hai cái nớ mới có sự sống sinh sôi, duy trì và phát triển nòi giống.
Quý hóa lắm chứ? Sao chê?
Năm 2009, khi tôi mang 38 bức tranh sơn dầu ra Huế
triển lãm, anh Tư cho ra đời 2 câu lục bát trứ danh:
Di Đàn ra Huế chạy quanh,
Tìm nơi triển lãm loại tranh cở lớn.
Lúc đó anh Tư chưa dùng font tiếng Việt có dấu. Thế
mới chết chứ!
Mấy năm sau này, những nhà thơ lục bát con cóc tía
nói lên nỗi lo của dân chúng về nạn trôi nhà mất của, chết người, ruộng vườn
tan hoang, xác xơ và sự thiếu đói khốn cùng của người dân các miền quê mỗi đợt
bị lũ lụt tàn phá. Lũ chồng lũ do các hồ thủy điện xã lũ mà không báo hoặc báo
trước cho đồng bào có hai ba giờ đồng hồ.
Có hai câu thể hiện sự quan tâm của những nhân vật
cao cấp trong chính quyền về chuyện này:
Đồng bào ơi, chớ có lo,
Chuyện ni đã có tai to mặt lớn.
Thiệt ngẵng là lục bát ni cũng không có dấu.
Năm ngoái, 2012. Tôi đang chở Trần bằng chiếc xe
Honda cà tàng trên đường Điện Biên Phủ để đến nhà thăm chị Võ Đình Cường, thì
điện thoại của Trần reo dồn dập. Cuộc gọi từ Mỹ gọi về. Giọng nữ. “ Anh đang đi
với ông bạn thân mà nhiều lần anh nhắc đến ông ấy khi nói chuyện với em”. “ Ông
bạn hay làm thơ ngẵng mà anh thường hay forward cho em đọc phải không anh?” “
Ai vào đây nữa”. “ Thơ ông ấy ngẵng quá anh hí?” Một cô gái Huế.
Tôi biết một số phương ngữ của người dân các tỉnh
miền Trung có dùng chữ “ngẵng” như người Huế chứ không phải chữ ni là “Tiếng
Huế”. Ngẵng là làm những việc nghịch ngợm khác người chủ yếu là để đùa vui,trêu
chọc chứ không có ác ý hại ai. Nói ngẵng, chơi ngẵng, ngẵng đời hay thơ ngẵng
cũng đi theo một hướng đó. Hoàng gia là Già(mà)hoang. Nhiều người Việt dùng chữ
Yamaha với ý là Già Mà Ham. Chủ yếu là ham vui còn ham cái gì nữa thì “Cấm
ngoại thủy không ai được biết”. Thơ
ngẵng Hoàng Gia là chuyện một nhóm nhỏ những người có máu “thơ ca hò vè” chơi
chữ hoang, chữ nghịch, chữ ngẵng cho vui tuổi chiều khi có nhiều chuyện muốn
nói mà không được nói và nói không được.
2. Khúc dạo
đầu:
Rất nhiều người viết mail và gửi tin nhắn điện thoại xài tiếng Việt không có dấu.
Chuyện tiếu lâm dưới đây được tung lên mạng internet từ lâu và được bình
chọn là truyện tiếu lâm hay nhất trong năm (hình như năm 2000) trong cộng đồng
mạng người Việt.
Ở nhà buồn cô gái nhắn
tin cho bạn trai đến chơi, khổ nỗi điện thoại không có tiếng Việt có dấu.
"Anh oi! ba ma em khong co nha, em dang coi quan, den ngay di anh, muon lam roi. Tien the mua bao moi nhe, o nha toan la bao cu… ma thoi khong can mua bao dau, em vua mat kinh roi, khong nhin duoc nua anh oi, den ngay di… muon lam rồi".
"Anh oi! ba ma em khong co nha, em dang coi quan, den ngay di anh, muon lam roi. Tien the mua bao moi nhe, o nha toan la bao cu… ma thoi khong can mua bao dau, em vua mat kinh roi, khong nhin duoc nua anh oi, den ngay di… muon lam rồi".
Anh chàng
tưởng bở, phóng xe đến nhà cô gái như bay. Không có gì xảy ra.
Thực ra tin nhằn là: "Anh
ơi! ba má em không có nhà, em đang coi quán, đến ngay đi anh, muộn lắm rồi.
Tiện thể mua báo mới nhé, ở nhà toàn báo cũ... Mà thôi không cần mua báo đâu,
em vừa mất kính rồi, không nhìn được nữa anh ơi, đến ngay đi... muộn lắm
rồi".
Thật là hiểu lầm chết người và tọa họa ngữ nghĩa mà đơn giản
chỉ vì chữ không có dấu !?
3.
Những nhà
thơ lớn: (Nhung nha tho lon)
Quen nhau trên mạng internet nhưng dần dần chúng tôi trở
thành thân thiết, mặc dù nhiều người chưa từng gặp nhau bao giờ. Chúng tôi mỗi
người một địa chỉ mail, phần nhiều là Yahoo hợp lại thành nhóm mail , tôi gọi
đó là “mail chùm của những nhà thơ lớn”. Nói nhà thơ lớn là nói cho vui, cho
oách chứ trong nhóm chỉ có một nhà thơ sống, ăn ngủ hít thở với thơ thật sự, có
xuất bản thơ...để tặng, còn hầu hết là những ông già vui tính ( nếu nói tuổi
trên dưới 70 là già) biết làm thơ Thiên cữu để cầu mưa ( thơ thiên cữu là thơ
cậu ông Trời có nghĩa đen là thơ con cóc) và để đùa nhau cho vui tuổi già . Vì
vui tính ưa đùa cợt nên tung hứng thơ con cóc với nhau rất là trẻ trung, hí
lộng. Thì ra, tuổi tâm lý khác tuổi sinh lý rất xa.
Điều đặc
biệt là chùm mail 12 người mà có tới 10 họ: Lê, Nguyễn,Trần,Đỗ Phạm, Huỳnh,
Hoàng , Cao, Đặng,Hồ. Có một bà họ Đặng là chưởng môn nhân môn phái Ác Ôn (
art2all.net ) cũng ham vui nhưng đành “ ngọa sơn quan hổ đấu” để cười chơi cho
vui đời mà không tham dự.Có 2 anh em họ Huỳnh ít mần thơ nhưng cũng ưa tham dự
vì thấy những nhà thơ con cóc quá vui và quá thân tình, lâu lâu thấy vắng thư
thì trách móc sao không cho tui chơi, lơ tui rồi à?!. Hai người họ Lê thì một
người ưa vẽ vời , một người không có tóc nên tự xưng là tiểu sư, còn chúng tôi
thì gọi ông Lê này là sư cụ, khi viết không dấu là Su Cu. Những người họ hay
tên vần Đ đều được tôn xưng là Cụ. Riêng Cụ Đức thì được gọi tôn kính là Đức
Ngọc Hoàng, tức là nói ngược lại họ và tên nhưng khi viết ra chúng tôi lại gọi
là Đứt Ngọc Hoàn. Ôi thôi chết chàng
rồi, chàng ơi!
4.
Ngày xửa
ngày xưa:
Nói là ngày xưa vì mọi chuyện bắt đầu từ năm 2000, khi
internet trở nên phổ biến ở Việt nam, computer giá rẻ hơn, nối internet dễ dàng
hơn, phí cũng thấp, nhiều người vào mạng và trao đổi thông tin. Người người tìm
nhau rồi kết lại thành chùm thương, chùm nhớ. Một năm trôi qua mà ngày nào cũng
vô mạng hết mail tới search, hết chit tới chat thì thời gian một năm kéo dài
như trải qua cả 10 năm. Cứ tính đi thì biết có xưa không. Từ 2000 đến nay là 13
năm trọn, nhân với mười là 130 năm . Xưa quá đi chứ? Vì thế mới có chuyện ngày
xửa ngày xưa
Hầu hết
người vô mạng xã hội, vô internet search đủ thứ trên đời, gửi mail gửi miết để
nói chuyện chính chị chính em, chuyện thiền chuyện đạo, chuyện tình chuyện
tiền, chuyện tục chuyện thanh, chuyện thế giới, chuyện Việt nam, chuyện nước
ngoài chuyện nước trong, chuyện xe cán chó chó cán xe, chưởi cái này khen cái
nọ…chùm chúng tôi chơi thơ con cóc, chơi chữ với nhau. So ra thơ thẩn chúng tôi có hơi hướng của Bà Hồ xuân Hương,
xài chữ tục luận thanh theo lối đố tục giảng thanh của dân gian thuần Việt, văn
chương thơ con cóc có phong thái mỡ
màng, cà rởn, nói lái nói léo hí lộng kiểu Đười Ươi Thượng Ngàn Bùi Giáng thuở
nao.
5. Thơ ngẵng khởi đầu:
Mọi chuyện bắt đầu từ ngày xửa ngày xưa ấy. Khởi đầu là mail của Đặng chưởng môn nhân phái Ác Ôn( gọi
cà rởn chủ nhân website art2all.net) có nội dung về “ Cái lổ…gôn”. Những anh
chị em trong chùm mail đầu tiên đông lắm, chừng 30 người, nhiều người đã có tên
tuổi trên văn đàn và gửi bài cho trang web art2all.net. Thơ lục bát con cóc theo
cái lổ gôn tuôn ra ào ạt. Vì chữ “cái lổ” tượng hình và cũng tại chữ “gôn” có
âm vận dễ tạo ra mối liên tưởng nên các nhà thơ lục bát con cóc tha hồ khai
thác.
Lai Rai Tho...than buon xo
Thi
ta lai tam choi tro danh golf.
( Anh Tư.)
Nhiều
người tham gia cuộc vui, vài người đùa quá trớn.
Nhưng giống như lửa rơm, cuộc chơi chữ sớm tàn
lụi sau khi phừng lên một tí. Dư vang của trận cười thơ con cóc về cái lổ gôn
vẫn còn tiềm tàng đâu đó.
Vì khai
thác cái lổ…gôn và chơi chữ đôi khi quá trớn, lại dính vô mail chùm gửi đến
nhiều người nên Cụ Trần gửi một cái mail đề nghị( Chữ không dấu):
Ban ta:
Noi ve chuyen Ban Ta da khai thac
qua nhieu "Lo Gon". Lo chi chi do
Tu nhien tui muon "I can
you" la hay cham dut moi hinh thuc "KHAI THAC CAI LO".
Nhieu nguoi quanh ta dang nhan mat kho chiu roi day ban a.
Co dieu gi sai, các bạn bỏ qua,
nhung lam tho SEX-RELATED thi xin vui long ABSOLUTELY SAY NO, NO, NO.
Thuong men
Dem rat say
Trần
Nhiều
người chưng hửng, cụt hứng vì cuộc chơi đang tới phần hào hứng nên có lời bình
của anh Tư về lời khuyên của cụ Trần:
Thôi thôi mình lỡ say rồi,
Quàng xiên lời lẽ đành chơi một mình,
Từ nay chẳng lẽ đành xin,
Bày thơ xướng họa riêng mình với ta,
Đùa vui lời lẽ thật thà,
E-mail qua lại với bà Xuân Hương???
( Anh Tư.)
Cụ
Đặng bình:
Thơ
Gôn,
Bày cuộc chơi gôn, một Cụ Đoàn,
Cụ Đoàn kia lại giảng mô ran!
(morale)
Đoàn này, Đoàn nọ sao đa sự,
Thơ nghịch, thơ nghiêm vẫn một đoàn!
Vẫn biết quạt mo che miệng thế,
Nào ngờ bạc tóc cũng đa đoan!!!
Ai vui, vui cứ vui, vui mãi;
Thơ đục lòng trong, thế mới
ngoan!!!.
(
DT, 8 giờ sáng thứ sáu.)
Họa
bài thơ gôn của Cụ Đặng.
Xuân Hương mà lỡ gặp Bà Đoàn,
Thế nào cũng bị giảng mô ran.
Lom khom bên dưới tiều một chú,
Oang oác phía trên, miệng mấy nàng,
Sao em dám lấy mo che mặt?
Thưa chị cũng đành phận đa đoan.
Người chơi mình cũng ưa chơi mãi,
Mặc đời trong đục, kệ thằng ngoan.
(
Cụ Đ.)
Anh
Tư họa thơ Cụ Đặng:
Khéo khéo là hay bớ bác Đoàn,
Có chi mà lại phải mô-ran,
Đùa chơi câu chữ, nghe xong bỏ.
Khởi cuộc Đoàn Duy, rút cũng Đoàn.
Chơi chẳng dám chơi, so đo thế,
Nguyên này tắc nọ, khéo đa đoan.
Thơ vui xướng họa theo nhau mãi,
Trút bỏ ưu phiền, thế mới ngoan.
Vui
nhé!
(
Anh Tư.)
Cụ
Đặng đáp lễ:
Bạn
Đ. Lê có ý rất hay là cho bà Hồ Xuân
Hương gặp bà Đoàn(Thị Điểm). Vậy có thơ họa, kể lại câu chuyện, tâm sự giữa hai
nhà thơ phụ nữ:
Nữ
sĩ.
Một buồi Xuân Hương gặp chị Đoàn,
Điểm trang, hương phấn, chuyện râm
ran.
Tóc tơ một kiếp hai danh phận,
Bút mực hai phương, một kết đoàn.
Duyên chị trễ tràng, đêm gối muộn.
Thân em chìm nổi, sớm đa đoan,
Một em, một chị trao tâm sự,
Em dại, thì còn có chi ngoan.
(
DT họa nhanh, 15 giờ.Ngày 10/11/2007.)
Bạn ta
thân mến,
Bài của Cụ
Đặng hay quá. Rõ ra là Cụ Trần chỉ muốn giới hạn số người chơi mà thôi nên mới
viết mail “tọa họa”. Vậy chúng ta cứ tiếp tục vui chơi trong nhóm thân tình mà
thôi.
Đạo và
Đời.
Ham vui chi lắm mấy ông già?
Để cho bầy trẻ phải rầy la.
Một đời tu đạo đi đường chánh,
Mấy kiếp ham chơi, tới cõi tà.
Tu đạo nhiều nhiều mau thành Phật,
Theo đời lắm lắm chậm ra ma.
Khuyên ai tu đạo đừng lầm lẫn,
Chia đạo với đời,Phật với ta.
(Cụ Đ.)
Sau
bài này, nhóm mail chùm chỉ giới hạn người tham dự khi có mail nào có vịnh hay
họa thơ mà có sex-related. Nhóm co lại trong khoảng trên mươi người.
* *
* *
Đang
lục bát vui vẻ , Trần chuyển tone qua “thơ Đường bất kể niêm luật” bằng mấy bài
vịnh theo thể loại chọc quanh bạn bè
chơi như thơ “ thiên cữu “ vậy: Tôi nói thơ Đường bất kể
niêm luật” vì Cụ Trần chỉ lấy “thất ngôn bát cú” đủ chữ đủ nghĩa bảy chữ tám
câu nhưng “hơi bỏ qua niêm luật cứng nhắc của thơ Đường”. Nói như Cụ Đặng :”
vui thôi mà” cần chi ba đồ yêu đó?
Bài 1. Vịnh bác Phạm ( đã mất bài gốc).
Họa (
10/24/2007)
Bạn thơ rày hẹn đáo thảo lư,
Chẳng thấy dung nhan, chẳng thấy thư.
Thơ văn cảm khái niềm trân trọng,
Tiền bạc nặng lòng bụi phù hư.
Ai chơi, mình nợ, còng xà láng, (1)
Lo tới, lo lui khật khừ khư,
Lư mang đầy ngọc mà Lư rỗng,
Thơ túi, rượu bầu, nỗi trầm tư.
Chẳng thấy dung nhan, chẳng thấy thư.
Thơ văn cảm khái niềm trân trọng,
Tiền bạc nặng lòng bụi phù hư.
Ai chơi, mình nợ, còng xà láng, (1)
Lo tới, lo lui khật khừ khư,
Lư mang đầy ngọc mà Lư rỗng,
Thơ túi, rượu bầu, nỗi trầm tư.
(1)( láng xà cóng no'i ngược !!)
( Cụ Đ.)
Bài 2: Vịnh Cụ Đặng,
Cụ Đặng năm ni được mấy
mươi,
Tài hoa như rứa cũng hơn
người,
Văn thơ vang chữ vi vu chọc,
Tiếng tốt tiến lên rủng rỉnh
cười,
Cụ đặt cụ đùa vui quá cở,
Tui ngâm tui vịnh khoái thân lười,
Qua Tây một chuyến khoèo
Cụ Đặng,
Tiến tới Huê Kỳ tiếp tục
chơi.
( Cụ Trần.)
Họa 2: Họa Cụ Đặng,
Cụ Đặng sáu dư trên sáu mươi,
Văn chương chữ nghĩa thật hơn người,
Ngữa lên nhiều kẽ ưa châm chọc,
Ngó xuống miệng ai mũm mĩm cười,
Cụ đi cụ đứng đừng mắc cở.
Ôn về, ôn lại hết ưa lười,
Lê ,Trần muốn được như Cụ Đặng,
Cù nhau lên cồn lạ mà chơi.
( Cụ Đ., 31/10/07)
Bài
3: Vịnh Cụ Điền,
Chọc khắp năm châu tới Cụ Điền,
Chữ Điền tiếng Mỹ gọi là Điên,
Không điên răng cụ nôm xe ẩu,
Nếu tỉnh mắc chi rước cục phiền,
Bè bạn buồn thiu lo hết nhậu,
Ái Anh mếu máo sợ quy tiên,
Đông Tây đi hết trời dâu biển,
Ngoảnh lại cười khan đám bạn hiền.
(
Cụ Trần.)
Họa
3:
Cụ Trần chơi leo chọc Cụ Điền,
Điền Đô mà dám nói Đồ Điên,
Mình thì thiệt tả kêu ai ẩu,
Bác đã quá ưu nói tui phiền,
Ai đi túy lúy tìm dân nhậu?
Người về chếnh choáng gặp thần tiên,
Ca li xa lắc bờ bên biển,
Ai dám chọc ai hở bạn hiền?
(
Cụ Đ.)
Bài
4: Vịnh Cụ Đoàn,
Tui tên Đoàn, Cụ cũng tên Đoàn,,
Vần điệu nghe như cặp …ngọc hoàn,
Thuở nọ ngoan hiền nghề dạy học,
Ngày nay trở chứng nghiệp chơi
hoang,
Sư môn thuở ấy, hồn trong lớp,
Họa sĩ thời nay vốn cả làng,
Ai về nhắn với Lê Duy…Cụ,
Đoàn cũng vận (h)oang nghĩ chẳng
oan.
(
Cụ Trần.)
Họa
4:Hai Cụ Đoàn,
Bày cuộc cờ chơi với Trần Đoàn,
Quyết một phen hạ thủ bất hoàn,
Pháo nhập trung cung vừa mới học,
Tốt đáo ngoại hà, đã đi hoang,
Khi xưa dạy dỗ còn lên lớp,
Bửa ni đốp chát, huề cả làng,
Đoàn non cứ bảo là Đoàn Cụ?
Ví cặp ngọc hoàn…nghĩ thiệt oan.
(
Cụ Đ.)
Có
lẻ “thơ Đường sái niêm luật” đòi hỏi phải cân nhắc chữ nghĩa nhiều nên ít người
chơi, phe ta bèn chuyển qua lục bác dễ thở hơn ,ai bắt vận cũng được.
Ba^ng
Khua^ng 12/8/08
Từ chữ
bâng khuâng trong mail của Cụ Đỗ cóc dalat:
Dalat nắng vàng. Se lạnh.
Thấy lòng...bâng khuâng !
LK
xuất khẩu một bài:
Bâng khuâng có già bao giờ. ( LK)
Cho nên cứ mãi... bụi bờ lang thang !
Ai xui những hạt nắng vàng
Bỗng dưng rót xuống mấy hàng thông
xanh...
6. Thơ
ngẵng lên gân:
Thơ
lục bát như rứa thì nhẹ nhàng thanh tao. Đùng một cái đến
mùa lụt, nước lớn ở quê miềng, Anh Tư có mấy câu khơi mào lục bát không dấu
ngày 3/10/2008:
Hue troi da bat dau mua
Nguoi nguoi sot vo lo mua nuoc
lon.
(
Anh Tư.)
|
Cụ
Đặng đáp ngay:
Nu+oc lon : to^t ruo^ng, to^t vu+on,
Tu+oi hoa, tu+oi la.. co^t buo^m
cung tuo+i !!!
( DT (Thơ Huy Cận: “Mùa xuân tươi tốt cả cây
buồm” (Bài mùa Xuân trên biển,1959))
Thấy cột buồm tươi của Cụ Đặng lạ quá, Cụ
Đ. viết một bài hỏi ngày 5/10/2008:
Vịnh cột buồm tươi,
Có
ai từng thấy cột buồm tươi?
Phải
chăng Cụ Đặng muốn trêu ngươi?
Thấy
lá đa khô vừa muốn khóc,
Ngó
cột buồm tươi bổng nực cười.
Khô
héo cũng đành riêng phận thiếp,
Tươi
xinh thì âu cũng duyên người.
Cụ
ơi nói lộn thì nói lại,
Cái
chi lạ rứa cột buồm tươi?
( Cụ Đ.)
Cụ Đặng đáp liền:
Huy
Cận từng thấy cột buồm tươi,
Thơ
văn truyền tụng dám trêu ngươi?
Đời
buồn đến khóc, không nên khóc.
Thế
sự không qua một trận cười.
Khi
trẻ, khi tra, khi lụm cụm,
Vui
ta, vui bạn, lại vui người.
Nói
đùa, nói thật hay nói lộn,
Cột
buồm, có một cột buồm tươi.
( DT họa vận LZD, Vui thôi mà.)
Bẵng đi
một thời gian dài, đến ngày 23/10/2008, không khí meo miếc sôi động hẳn lên bắt
đầu chỉ từ 2 chữ “ cây sung” ngắn gọn của ông Lê Đức V. trong thư gửi LK.
Chào LK
Mình là dân viết nhạc thành
ra chương trình này đối với mình vô giá . Nếu không có Lệ Khánh mình không biết
đến bao giờ mới tiếp cận được .Nợ áo cơm đè mình bẹp dí; không có nhiều thời
gian dành cho văn hoá văn nghệ, mà chỉ trông chờ sung ở đâu rụng vào miệng
hoặc có ai đó gợi ý. Anh Đặng và nhóm bạn của anh là những “cây sung” và những
người dẫn đường tốt. Cám ơn và cám ơn nhiều.
Thân mến
Chỉ
trong vòng một ngày, những phiên khúc thơ lục bát thứ thiệt tiếp nối nhau lên mạng
thật là sôi động,ý chừng những người bạn tâm giao ngồi chờ trên máy vi tính để
…mần thơ.
Cây
Sung:
Nguời sang, chót vót Ngô đồng,
Ta vui làm kiếp cây sung giữa trời.
Nguời sang, chọn ngọt kén bùi,
Ta vui làm trái sung rơi lót lòng...
Phượng hoàng đậu nhánh ngô đồng,
Ta: con chim sáo, sang sông lỡ
bờ...
(
Thân, DT.)
No dau danh bo kiep nguoi
Làm cây SUNG đứng giữa trời vậy sao
?
(
Anh Tư nhại NCT !!!.)
Làm SUNG không được, kiếp sau
Làm cây SI nhớ thương
nhau ngàn trùng.....
(
DT, 14.30)
Ông
PT tham gia:
Vui
thôi mà! Cho tôi làm bài "Cây sung" đã nhé:
Mặc ai chót vót ngô đồng,
Ta đây lủi thủi cây sung góc vườn.
Gần người hoạn nạn thì thương,
Sung xanh sung chín cũng vương vấn
lòng.
Hỡi ai trên ngọn ngô đồng
Biết chăng có kẻ sang sông lỡ bờ.
Gốc sung tha thẩn bơ xờ,
Vẫn như chim sáo ngẩn ngơ gọi
chiều...
(
PT.)
Có lần tôi thấy tôi yêu,
Dáng cô thôn nữ khăn điều cuối thôn.
Lâu rồi, nay đã lớn khôn,
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau ?
(
DT sao luc Ho^Dze^nh.15.45)
Ngan dau xanh ngat mot mau
Long chang y thiep ai sau hon ai.
(
Anh Tư (cop CPN))
Hai tay nâng vạt áo dài,
Chặm lên con mắt chặm hoài không
khô...
(
DT cop ca dzao Trung Bo^.)
Càng
thương nhớ, càng ngẫn ngơ,
Ruột tằm đòi đoạn như tơ rối bời,
(
Anh Tư nhại Kiều,)
Người yêu ta để lên cơi,
Nắp vàng đậy lại để nơi giường thờ.
Đêm qua ba bốn lần mơ,
Chiêm bao thì thấy ,dậy sờ thì
không...
(
DT sao luc ca dzao Ba'c Bo^. 17.00 gio+)
Chung nhau một tiếng tơ lòng
Người ngồi bên Pháp, người trong Nam
Bắc Trung Kỳ.
Chuyện cây sung, chuyện cây si
Nhớ ai ai nhớ vân vi
chuyện đời.
( PT.)
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
Thấy trăng mà thẹn những lời non
sông.
Rừng thu từng biếc chen hồng,
Nghe chim như nhắc tấm lòng cố
hương…
(
DT cop Kie^u, 22.30)
PT
đánh dấu khuyên son tình hình
thơ ca hò vè xuyên lục địa. 3
giờ 17 AM
Ngẫng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi, đêm đã khuya .
(
DT sao chep Xua^n Dzieu.23 gio)
Cụ
Đặng viết:
|
Phạm Toàn mượn chuyện cây sung,
Tình riêng cho bạn tình chung cho
người.
Xa nhau mấy chục phương trời,
Gần nhau, tha thiết một lời tương
tri,
(
DT, 07 gio+, 24-10-2008)
Chỉ
một câu của Lai Quang Nam khen anh Đặng Tiến , mấy dòng thơ nối tiếp theo liền:
TROI OI,
THO ANH LAM NHANH ma HAY QUA LA HAY
EM
TD
que nha
,
Gui
Laiquangnam,
Thơ hay là bởi tình cờ,
Thẩn thơ thơ thẩn ai ngờ thơ hay..
Thơ hay là bởi thơ hay,
Ai ngờ được lúc mây bay vào hồn.
Thơ hay là ngọn sóng cồn,
Chứa muôn con nước đổ dồn vào thơ.
Thơ làm như tỉnh như mơ,
Thơ làm như thể là thơ chưa làm...
(
DT, 14.00 gio+)
PT
gửi Đặng Tiến và Laiquangnam,
Thơ hay là ở người khen,
Nhớ nhau đem đọc trước đèn hôm mai.
Người cười người khóc với ai,
Vì chung một tiếng tơ vui bạn bầu.
Thơ hay vì mải nhớ nhau,
Thơ hay vì một nỗi sầu đã chia...
(
PT, 24-10-08)
Bên mây sớm bên đèn khuya,
Bên này nhớ muộn, bên kia mong thầm.
Hai mươi năm rồi ba mươi năm,
Tỉnh bao nhiêu mộng, đêm nằm nghe
mưa.
Sợi tình ràng buộc quê xưa,
Ai ngờ xa nước thành sưa bạn bè..
Nỗi lòng liểu khuất sương che,
Một mình nói, một mình nghe, một
mình...
(
DT, 23.00 gio+)
………( trích mail nhận được trong 2 ngày 23 và 24/10/2008)
Chú
thích chữ tắt: DT: Ông Đặng Tiến, PT: Ông Phạm Toàn, LQN: Ông Lai Quãng
Nam, NTT: Ông Nguyễn Tư Triệt.
Hầu
hết những câu lục bát ở trên đều là chữ không dấu, tôi thêm dấu vào cho dễ đọc.
Từng
người một tiếp nối như hình thức thơ liên vận tài tình và đầy cảm
khái. Mặc dù sáng tác nhanh và gỏ nhanh trên máy nhưng câu chữ rất hay, ý
tình đậm đà vô cùng. Nhiều câu rất đắc.
Phượng hoàng đậu nhánh ngô đồng,
Ta: con chim sáo sang sông, lỡ bờ…
…Nỗi lòng liểu khuất sương che,
Một mình nói, một mình nghe, một
mình.
Lúc
đó ở nước ngoài, người Việt ít người xài phần mềm chữ tiếng Việt nên hầu hết gỏ
tiếng Việt không dấu vì mua đĩa phần mềm chính hảng rất đắt, mà người ta chưa
thấy thật sự cần thiết. Vã lại ở nước ngoài, người tự trọng muốn dùng thì mua
đĩa chính hảng, người ta tự thấy thẹn khi xài chùa. Trong nước, những phần mếm
tiếng Việt có dấu đã phổ biến rộng rãi do dễ dàng mua đĩa lậu giá rẻ .
Để
người nhận khỏi lộn chữ này qua chữ khác, người Việt dùng dấu thay thế: u+ là
ư, dd là đ, ee là ê, dùng dấu ? để thay dấu hỏi của chữ, a( là ă, a^ là â, o^
là ô.
Chu+'a muo^n con nuoc, ddo^dzo^n vao tho+.
(Chứa muôn con nước, đổ dồn vào
thơ).
Dza(.m khuya nga^t tanh mu
kho+i,
Tha^y tra(ng ma the.n nhu+ng lo+i
non so^ng.
Ru+ng thu tu+ng biec chen
ho^ng,
Nghe chim nhu+ nhac ta^m long co^
hu+ong..
( Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
Thấy trăng mà thẹn những lời non
sông.)
Chỉ
trong 2 ngày, thơ tuôn lai láng, rộn ràng trên “mạng mail chùm” những người bạn
của trang ( art2all.net), sau đó giảm rồi chỉ còn lai rai.
|