Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Tình muộn

Tình muộn                    
(Lê Duy Đoàn chấp bút)
Chuyện hai người ấy nếu kể ra thì chẳng ai tin được. Ngay chính hai người cũng bàng hoàng bỡ ngỡ với chuyện tình của họ. Tình đến với họ như là điện xẹt, như là sét đánh ngang mày, thơ ngây mà nóng bỏng như trẻ thơ đùa với lửa . Ôi, chẳng có ngôn ngữ nào tả được “cú” này. Coup de foudre.
            
            Trời cuối thu dìu dịu, thả bộ về nhà sau một bữa tiệc gia đình thân mật ở nhà hàng gần nhà, Thúy Vy miên man suy nghĩ về người đàn ông mới gặp lần đầu trong bửa tiệc, rồi mĩm cười một mình vì răng mà lại nghĩ tới người ta nhiều như rứa. Đã nhiều năm qua, từ ngày chồng  nàng qua đời đột ngột vì một cơn đau tim bột phát không kịp đưa đền bịnh viện, nàng chẳng hề mảy may nghĩ tưởng đến ai. Nàng sống khép kín hàng năm trời trầm lắng trong niềm đau mất mát và dửng dưng với bất kỳ người khác phái nào tỏ ra quan tâm đến nàng.Dặn lòng như thế nhưng nào dễ quên. Người chi mà lạ, người ta đang hát bài “Mùa thu không trở lại” của Phạm Trọng Cầu trên sân khấu, tự dưng không cầm cái micro sans fil lù lù xuất hiện đến bên cạnh Thúy Vy nhập vô hát bè đoạn coda ngọt xớt giống như hai người đã tập dượt với nhau ăn ý từ lâu rồi. Người nghe vỗ tay ào ào làm Vy thấy lúng túng mất tự nhiên vì quá bất ngờ nhưng cũng cố trấn tỉnh để hát cho xong bài hát. Vậy mà anh ta cũng tự nhiên khoác nhẹ vai nàng cúi chào điệu nghệ làm như hai người là một cặp đôi hát bè cùng nhau. Tiếng vỗ tay lại rộ lên lần nữa làm Vy ngượng chín người. Vội vàng trờ về bàn ngồi, nàng cứ phân vân không biết ai mà chơi trội rứa hè? Sự xuất hiện đầy ấn tượng như thế làm nàng xúc động và nghĩ ngợi lung lắm.
Chị Thanh đến bên dục nàng về. Nàng nấn ná một chút, thầm đoán rằng anh ta thế nào cũng đến chào mình. Quả đúng như nàng nghĩ, Hiền đến bên nàng chìa tay ra nhưng nàng ngại ngùng không bắt
-         “ Anh là Hiền, thấy Thúy Vy hát hay quá nên đánh bạo lên hát cho vui, may là nghe cũng được. Không đến nỗi nào” .
-         Chị Thanh xen vô: “ Anh đi bè rất hay, răng anh khiêm tốn rứa hè. Anh quen với gia đình ni thế nào?”.
-         “ Anh mới từ Sài Gòn ra sáng ni. Gia đình ni là gia đình người chú bác lại của anh. May mà kịp dự buổi tiệc tối ni và nghe Vy hát. Ngứa miệng nên nhảy đại lên hát cho vui. Bài hát ni anh rất thích cái air của nó, nhất là đoạn coda nghe ấm áp lắm. Vy hát hay quá làm say lòng người và lòng anh cũng say luôn. Nói thiệt đó. Đặc biệt là những uyển thanh, trong luyến có thêm láy nghe có nuance như ca sĩ Hà Thanh.”
-         “ Cám ơn anh quá khen. Anh khen như rứa làm em thấy dị òm. Mần răng em sánh được với chị Hà Thanh.”
-         “ Anh khen thiệt tình mà. Anh khi mô cũng thiệt tình. Rứa ông xã mô mà em đi một mình?”.
-         “ Ông xã em mất lâu rồi anh ơi!”
-         “ Anh xin lỗi”.
Vy nghĩ thầm “Hiền?! Không dám mô! Anh mà hiền. Chưa quen chi cả mà dám lên duo với người ta. Còn khoe  khi mô anh cũng thiệt tình. Lầm chết. Mà răng mình thật thà nói cho Hiền biết ông xã mình mất rồi làm chi rứa hè!”
*     *

Điện thoại reo.

- Alo anh đây. Anh đang đứng trước nhà em nè. . Giọng nói nghe quen. Nàng vui nhưng ngại.

- Chết, tới đây làm chi? Vy  tự trách mình cho Hiền địa chỉ và số điện thoại  chi rứa không biết nữa. Thêm mệt, ích chi.

- Làm chi mà chết với không chết? Anh đến chia tay em tối ni anh bay chuyến đêm vô Sài Gòn.
Chà chà, có chuyện rồi đây.
          Ôi, chắc là chia tay hoàng hôn. Chuyện ni mình không quen cả hơn mười năm rồi. Ai về, ai đi có dính chi mình mà nói.
*      *
Điện thoại reo liền mấy cuộc gọi. Nàng không bắt máy. Số lạ, số khuyến mãi. Người mô mà dai như đỉa. Thôi, cứ nghe coi thử ai mà gọi hoài rứa.
-         Alo. Ai rứa ?
-         Anh đây. Mới mấy ngày mà đã quên anh rồi à?
-         A, anh Hiền hả? Anh dùng số lạ em không dám bắt máy. Răng anh không dùng số anh cho em? Sợ ai mà dùng số khuyến mãi?
-         Sợ chi? Sợ em thì có! Vô Sài Gòn mấy ngày, nhớ giọng hát của em quá. Thật lạ. Anh chưa hề có được cảm giác như thế này bao giờ.
Mấy ngày rồi nàng cũng ở trong tâm trạng “ Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai”. Chị Thanh nói hắn ưa em rồi đó. Bậy nà, chị nói chi lạ rứa? Ai ưa ai? Mới gặp nhau một lần chưa nói chuyện chi với nhau mà ưa! Ưa kiểu ma, kiểu quỷ?!
Rứa mà ngày nào chị Thanh cũng hỏi Hiền gọi điện cho em chưa làm Vy thêm bực mình “ mùa thu không trở lại rồi chị ơi”. Bây giờ là lúc Vy chẳng mong đợi gì thì Hiền lại gọi. Răng không quên luôn người ta cho rồi, cho khỏe?
          Một niềm nhớ vẩn vơ về một người đàn ông mới gặp. Nàng đã dặn lòng là sẽ chẳng quen ai, chẳng thể yêu ai ngoài chồng mình từ khi anh ấy qua đời. Nàng tránh xa đàn ông như tránh tà. Thế mà lạ thay Hiền lại làm nàng xao xuyến. Có một điều gì đó ở Hiền làm nàng xiêu lòng  mà nàng không thể nhận ra . Có lẽ là cả con người của Hiền, từ khuôn mặt với ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, giọng nói trầm ấm và lối nói chuyện thông minh đầy hiểu biết đi kèm là những câu nói đùa hòm hỉnh, nhẹ nhàng, duyên dáng làm nàng vui và bật cười thoải mái. Những cảm giác gần gũi thân mật như thế nàng chưa từng có với ai. Đáng ra nàng phải giữ kẻ với người mới quen như cư xử thường tình của người phụ nữ  đất Thần kinh nhưng nàng lại nói năng cởi mở với Hiền qua vài lần nói chuyện điện thoại. Nàng không dấu lòng mong mỏi tiếng reo điện thoại gọi đến của anh. Vì răng anh ấy gọi điện thoại cho mình hoài rứa hè?
- Kệ, em chung thủy với cậu từ đó tới nay là đủ rồi. Em đi hội hè, ca hát nhiều người thích, nhiều người mê giọng hát của em. Nhiều người tỏ tình với em mà em chẳng chịu ai. Em sống đàng hoàng đứng đắn ai cũng biết, cũng trọng nễ, cũng thương nhưng em cô quạnh một thân một mình lâu rồi cũng nên sống cho riêng mình một chút. Con cái có gia đình riêng của nó, em cô đơn tụi nó cũng thông cảm. Ai cũng cần có người thương yêu để yêu thương và tâm sự. Chị thấy Hiền dễ thương, có tài, trí thức và đàng hoàng mà răng em không ưa? Tội nghiệp, hắn yêu em, chị biết.
- Thôi chị ơi, em sợ lắm. Người ta nói yêu mình mà có thật như rứa không hay chỉ là một phút bồng bột. Ai mà dò được lòng người. Mình lỡ yêu rồi một mai khi xa nhau ai khổ chị cũng biết rồi. Chị nói anh ấy tội nghiệp?Tội chưa chém à? Tới tuổi ni rồi còn yêu đương nỗi gì không biết nữa?
Nói thì nói vậy nhưng lòng nàng cũng xiêu xiêu.
*    *
Nhiều lần nghe điện thoại reo, Vy thấy số của Hiền vội ra bên ngoài bắt máy.
Khi ngồi với con gái thì nó chọc Vy :
-          “ Coi chừng cháy máy mẹ ơi. Biết rồi. Có chuyện vui mà mẹ dấu con.”
-          Có chi mô nà?
 Mấy đứa bạn thì nói:
-   “ Nhìn chị Vy bữa ni tươi roi rói, trẻ đẹp ra. Chắc là có vitamin T rồi phải không?”. “
- Nói bậy, tụi bay ồn quá tau ra ngoài nói chuyện chơ có chi mô. Vitamin T, vitamin Y, tụi bay nói tào lao không.”
*      *
-  Em, mình nói chuyện qua smartphone cho đở tốn tiền, còn nhìn thấy hình ảnh của nhau nữa.
- Con em cho em cái điện thoại Iphone 4 mà em thấy rắc rối quá. Em dùng điện thoại bấm số quen rồi, loại điện thoại quẹt quẹt nớ em không quen.
- Em dùng điện thoại nớ đi. Tiện lắm em à. Ba đồ yêu đó dùng chút là quen liền chứ có khó chi mô.
Từ khi hai người dùng smartphone, Iphone, họ rảnh là gọi điện cho nhau hoài, ngày mấy cuộc, mỗi cuộc hàng giờ. Một tháng xa nhau, gọi nhau hoài dần dần họ như dân nghiện. Nghiện gặp nhau trên máy, nghiện nghe giọng của nhau. Một ngày không nghe , không thấy nhau họ thấy thiêu thiếu làm sao ấy.
-  Em già rồi anh ơi. Nhan sắc tàn phai rồi, còn chi nữa mà anh ưa?
-  Anh còn già hơn em. Quan trọng chi chuyện già hay trẻ em ơi. Nói đúng hơn là chúng ta đều đã nhiều tuổi. Đó là tuổi sinh lý. Sinh lão bịnh tử, chúng ta không thể thay đổi . Tuổi tác từng ngày, từng tháng, từng năm chồng chất lên mỗi người như thời gian đang xếp nếp lên đầu chúng ta.  Điều chúng ta có thể thay đổi là thay đổi tuổi tâm lý. Yêu là sự chuyển hóa tuổi tâm lý. Từ việc cảm giác mình già cổi chuyển sang cảm giác thấy mình trẻ lại thú vị lắm chứ. Nói thật với em, anh chẳng hề quan tâm tuổi tác và nhan sắc của em. Có thể là em bớt đẹp nhưng em còn duyên. Em có dáng dấp trẻ trung, nụ cười duyên dáng và giọng hát trời cho mà anh thích. Anh thương mến em. Một cảm giác lạ lùng anh không giải thích được. Có lẽ trời cột hai đứa mình với nhau. cho mình gặp nhau muộn màng nhưng vừa thấy nhau là thương nhau liền liền. Anh có cảm giác mình đã quen nhau từ lâu, cũng có thể là từ kiếp trước em à. Có thể kiếp trước mình đã là vợ chồng với nhau rồi cũng nên.
       Vy nghe ra cũng có lý. Biết bao nhiêu người đàn ông săn đón, tán tỉnh nàng từ khi chồng nàng qua đời nhưng đều bị nàng cự tuyệt hay lãng tránh. Người nào mến thì Vy nói thẳng: “ Thôi, Vy chỉ thích AMI chứ không thích AMOUR”. Người nào nàng không có cảm tình mà cứ theo đuổi nàng hoài thì nàng gạt đi “Chi lạ rứa? Tui nói hoài mà anh không hiểu à. Tui không ưa.”. Thế mà nàng sẵn lòng nói aimer với Hiền dù chỉ mới gặp nhau một lần và nói chuyện với nhau trên điện thoại. Họa là kiếp trước đã là vợ chồng với nhau rồi mới mau rứa chứ?!
-         Anh chỉ nói với em một chữ thôi nhưng chứa hết mọi điều trong tình cảm của anh với em.
-         Chữ chi rứa anh?
-         Yêu.
-         Anh nói răng nghe dễ dàng rứa? Mới gặp nhau một lần, anh đã biết chi về em mà nói là yêu?
-         Em không tin à? Rứa mới lạ. Chuyện lạ mới hay. Nói thật với em anh để ý em từ hồi em đang học trường Đồng Khánh lận. Anh học Quốc Học hơn em hai lớp. Hồi trước anh làm cái đuôi theo em hoài mà em có để ý chi tới anh mô. Chừ, nói yêu em là nói lại lời anh muốn tỏ tình với em hồi xưa mà thôi.  Mấy lâu ni nghe em nói chuyện và nhìn thấy em cười nói trong điện thoại, anh thấy như mình trở lại thời yêu thương mà không dám nói hồi đó. Em không có cảm giác thân tình, gần gũi đó hay sao?
       Những lời tâm sự, những chuyện riêng tư hai người nói với nhau dần dần trở nên tự nhiên,chẳng còn giữ ý, giữ tứ gì nữa. Hai người chẳng còn ở dạng “ tình trong như đã mặt ngoài còn e” mà nói chuyện với nhau như thể “ con ong đã tỏ đường đi lối về” từ lâu lắm rồi. Nàng có những phút xúc động dâng trào như thời thanh xuân khi nói chuyện điện thoại với chàng. Những cảm xúc tình yêu trai gái hơn mười năm lắng dịu thỉnh thoảng dâng lên như sóng trào làm cơ thể nàng rạo rực.
Vy chưa từng trãi qua một cuộc tình làm nàng suy nghĩ nhiều như vậy. Vy cứ dùng dằng nửa muốn lui, nửa muốn liều. Cầm bằng như trẻ chơi diều đứt dây mà thôi !? Nhiều đêm nàng ngủ không tròn giấc. Cứ thức giấc, nàng lại nghĩ đến Hiền. Ôm cái gối ôm thỉnh thoảng nàng siết chặc tưởng chừng như có hơi ấm của Hiền trong chiếc gối ôm và bẽ bàng nhận ra mình đã lậm tình người ta nhiều lắm. Anh có thật tình yêu em không? Em không yêu ai hơn mười năm rồi, tưởng lòng đã trơ lạnh, không ngờ anh lại khươi chút lửa nồng trong đống tro tàn nguội lạnh của lòng em!
*     *

- Anh. Cuối tháng ni anh ra Huế à? Anh có dự định chi chưa?

- Dự định chi? Ra Huế chỉ có một việc là gặp em thôi. Những chuyện khác chỉ là chuyện phụ. Lần ni ra Huế anh sẽ vẽ một bức chân dung của em. Em có ngồi làm mẫu vài giờ cho anh vẽ hay không?
- Vậy hả anh? Thích quá. Mấy đứa bạn em biết anh là họa sĩ chứ em có biết mô. Hai  đứa con em ở riêng. Một đứa ở Sài Gòn, đứa ở Huế cũng có nhà . Em ở với chị Thanh. Chị không có chồng nên chị săn sóc em như mẹ em vậy. Anh đến nhà em vẽ cũng tiện lắm.
                                   *     *
Theo lời hứa, Hiền đem khung vải, cọ và màu dầu đến nhà Vy. Vy ở nhà một mình, chị Thanh đi vắng. Vy nói chị Thanh vô thăm con gái ở Đà Nẵng một tuần mới ra lận.
 Anh chọn góc ngồi, lấy ánh sáng chiếu xéo góc làm khuôn mặt nàng nổi bật các đường nét thanh tú và tôn nước da sáng của nàng lên. Anh bắt đầu dựng hình. Bàn tay tài hoa và điêu luyện của anh chỉ phút chốc đã dựng chì xong. Chỉ mới phát hình chì nàng đã thấy nét mặt của mình hiện lên khung vải.
-         Ri là em chỉ mới biết anh hát hay vẽ giỏi. Không biết anh còn bao nhiêu tài nữa đây? Chắc anh đào hoa lắm hí ?
-         Từ khi bà xã anh qua đời đến nay anh sống một mình chứ có ai mô mà nói là đào hoa.       
Hiền vẽ trong hai ngày là hoàn tất bức chân dung của Vy. Nhìn mình trong bức tranh sống động với những nét cọ dứt khoát có thần, Vy không dấu được niềm hạnh phúc và sự khâm phục. Hẳn là anh đã dồn hết tâm trí và cảm hứng cho bức họa này nên mới thể hiện đường nét của nàng linh động, màu sắc tươi sáng và hài hòa đến thế. Sức sống hiện ra trên từng nét cọ. Cảm xúc dâng trào, nàng đến bên anh, nói nhỏ vừa đủ anh nghe. “ Ôi, tuyệt quá. Em không ngờ anh vẽ nhanh mà đẹp như rứa. Cám ơn anh”.
Thuận tay, Hiền ân cần nắm lấy tay nàng và quàng tay qua người nàng. Nàng cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng làm nàng tê điếng người chẳng phản ứng gì. Hiền tự nhiên cứ như là hai người đã từng là của nhau.
Một cảm giác đê mê của người con gái đón nụ hôn tình lần đầu làm nàng choáng váng ngây ngất.
Hiền dìu nàng qua. Nàng để nguyên quần áo nhẹ nhàng nằm nghiêng trên chiếc giường nệm phủ drap trắng toát. Nàng co người lại, lòng có chút hoang mang, sờ sợ.  Hơn mười năm không gần gũi đàn ông, lòng nàng như nguội lạnh, bây giờ liều đến với Hiền, nàng như người con gái mới lớn đêm tân hôn. Một chút hồi hộp, một chút rao rực nhưng nhiều hơn là nỗi sợ vô cớ.
Hiền nằm xuống bên nàng, một cánh tay luồn dưới cổ cho nàng kê đầu, bàn tay kia đặt trên bụng nàng. Anh bắt đầu xoa nhè nhẹ , đầu ngón tay anh miết xuống. Một cảm giác gần gũi vợ chồng làm nàng thấy dễ chịu, bớt căng thẳng. Nhìn thân hình gọn gàng thon thả và nước da trắng mịn màng của nàng không một vết nứt, vết nhăn, Hiền nói:
-         Da dẻ em đẹp như thời con gái.
 Bàn tay Hiền vuốt quanh bụng nàng, ngón tay anh đến đâu nàng thấy tê mê tới đó cho đến khi bàn tay Hiền lần xuống bên dưới nàng hoảng hốt giữ tay Hiền lại.
-         Anh. Em sợ.
-         Sợ chi?
-         Em không quen
Hiền bật cười.
-         Không quen. Tới tuổi ni rồi mà em nói chuyện ni không quen? Chi lạ rứa?
-         Em nói thật đó. Có thể không phải không quen mà em quên. Em quên mọi chuyện từ lâu rồi nên em sợ.
Nàng  xoay mặt qua phía vách, người co lại. Bỗng nhiên nàng thấy tủi thân. Nàng khóc rấm rức. Hiền ngạc nhiên quá:
-         Nín đi em. Anh làm chi mà em khóc?
-         Không phải tại anh. Tự dưng em buồn em tủi, em khóc thôi. Hơn mười năm em sống một mình quen rồi. Anh đến khuấy động làm chi cho em điên đảo thần hồn. Em tự nghĩ răng em lại hư đốn như ri. Anh gần gũi em được rồi, lỡ anh khinh em là đàn bà dễ dãi thì làm răng! Người phụ nữ còn giữ được mình thì còn chút giá trị, đến khi người đàn ông ăn nằm được với họ rồi thì chỉ còn lại sự chán chường. Phải vậy không anh?
-         Em nói như vậy thì chỉ đúng với người ta. Với anh thì hoàn toàn khác. Anh yêu em. Anh đã nói là anh không kể đến nhan sắc và tuổi tác của em. Yêu nhau, có gần gũ nhau thì tình mới đậm. Trời sinh như rứa mà. Anh biết em yêu anh. Điều đó là đáng quý và là niềm hạnh phúc chứ sao anh lại khinh em. Đừng có nghĩ như rứa.  Không đúng và không nên. Nghĩ như rứa khổ cho em và buồn lòng anh. Nhớ nhe. Từ ni về sau đừng nói như rứa , bậy lắm.

           Nghe Hiền nói như thế, Vy thấy yên tâm. Nàng xoay người lại áp người sát vào Hiền, đột nhiên ghì lấy và đặt lên môi Hiền một nụ hôn thắm thiết.

            Làn da nàng trắng trẻo mịn màng hiện ra dưới ánh sáng nhờ nhờ của ngọn đèn ngủ. Hiền vuốt nhẹ  từ bụng tới bắp vế của nàng, Nàng nhắm mắt lại, một cảm giác tê mê chạy qua người nàng. Nàng ghì Hiền mạnh hơn, úp mặt vào vai Hiền . Nàng nghe nhịp tim mình dồn dập trong lồng ngực phập phồng và máu dồn lên mặt.

-         Anh.
          Tiếng kêu dịu dàng của nàng như mời gọi tha thiết.
 …….
*     *
 Hai người như một cặp tình nhân trẻ tuổi yêu nhau say đắm. Làm như trời sắp sập đến nơi.

-         Anh. Chuyện mình kéo dài cho tới khi mô?

-         Truyện dài em à. Cho tới khi qua đời.

Lê Duy Đoàn.
( Ghi lại theo lời kể, có thêm thắt chút chút)
Sài Gòn, 21/5/2015

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Chiếc giày pha lê chân trái.




                          Chiếc giày pha lê chân trái
Lê Duy Đoàn
Bên kia sông, nỗi nhớ nhung,
Ngày xưa hoa mộng tưởng chừng mới qua,
Em đi trong "cõi người ta",
Khi mô về lại quê nhà hởi Em ?

Trần gởi tặng Vân mấy câu lục bát khi tìm ra địa chỉ email của nàng. Bài lục bát mở đầu ba chữ “bên kia sông” là tên một bài hát của Nguyễn Đức Quang nàng hay hát nho nhỏ Trẩn nghe. Nàng hát bài này thay đổi lời một chút “ hát cho vừa mình anh nghe thôi” để kết thúc bài với ánh mắt tình tứ. Đó là âm vang và hình ảnh thân thiết của hai người trong một thời lửa đạn. Bên kia sông là nhớ nhung.
Vân  trả lời ngay:
“Làm răng anh tìm ra em hay rứa? Bao nhiêu năm rồi anh hí? Nhớ ngày xưa quá anh ơi, đúng là những ngày tươi đẹp ít ỏi trong suốt cuộc đời của em. Mấy mươi năm rồi, trải qua bao nhiêu dâu bể sóng gió cuộc đời, những ngày xưa ấy dù chỉ còn là kỷ niệm nhưng đó là thời gian em trân quý nhất. Cõi người ta anh nói đó đúng là “của người ta” chứ không phải của mình. Em lưu lạc quê người và lạc lõng ngay chính trong căn nhà của mình anh à. Lòng em khi mô cũng như còn rớt lại trên mảnh đất quê nhà, nơi chúng ta có những ngày đẹp đẽ bên nhau.Chưa về hưu nên em ít về. Về một lần nhiêu khê phức tạp lắm anh ơi. Khi nào về em chắc chắn em sẽ đến thăm gia đình anh. Anh mấy con mấy cháu rồi?”

 *     *
Trần tìm Vân như tìm bóng chim tăm cá trên nước Mỹ rộng lớn. Chỉ có một thông tin duy nhất là nàng qua Mỹ lâu rồi.
Sau một thời gian dài chịu khó bỏ công tìm kiếm tung tích của nàng trên mạng, Trần tìm ra Vân trên trang website cựu học sinh Quảng Đà ở Mỹ. May là Vân từng là một nhan sắc nổi tiếng và cựu học sinh trường huyện lỵ của nàng qua Mỹ chẳng có bao nhiêu người nên nàng đại diện trường trong hội. Nhìn hình dáng và nghe giọng hát của nàng trong clip văn nghệ trên sân khấu hội liên trường Quảng Đà ở Cali dịp hội ngộ đầu năm Trần thấy lòng xao xuyến vô cùng. Nàng vẫn còn đẹp rạng rỡ và tươi tắn.Nơi đó, nàng cũng hát bài hát ruột “bên kia sông”. Bài hát kéo Trần về những kỷ niệm hoang mang của một thời hai đứa bên nhau nơi huyện lỵ xa xôi.

         *     *
Vân - Người con gái với vẻ đẹp kiêu sa và duyên dáng nhất huyện lỵ. Cao, dáng người đầy đặn cân đối, nước da sáng, tóc xỏa dài tới thắt lưng ửng hoe vàng trong nắng, mày cao mắt sáng, đôi má hồng, môi son nũng nịu, thêm hai núng đồng tiền làm tăng thêm vẻ đẹp và nét duyên dáng của nàng. Hầu hết người quen biết nàng đều mặc nhiên công nhận nàng là hoa khôi của cả vùng này. Nàng có vẻ đẹp hấp dẫn của một cô gái phương tây và sự duyên dáng đáng yêu của cô gái phương đông. Nàng có hai năm học đại học văn khoa ở Sài Gòn nên giọng Quảng của nàng lai giọng Sài Gòn trở nên ngọt ngào, nhẹ nhàng và quyến rũ.
Trần là thầy giáo. Ra trường, chàng chọn nhiệm sở nơi đây. Chàng đem  niềm vui, sự tươi tắn vào không gian một ngôi trường huyện lỵ. Thầy cô giáo trong trường thích nụ cười cởi mở thân thiện , sự niềm nở ân cần trong giao tiếp, sự sắc sảo trong lối nói chuyên, sự sâu sắc trong tư duy và lối đùa cợt hóm hỉnh nhưng trang nhã của chàng. Học trò thích những giờ học sinh động, lối giảng bài dễ hiểu của chàng, sự gần gũi thương mến thật lòng của chàng nên học các môn của chàng đứa nào cũng khá lên thấy rõ. Nhiều người thích giọng hát của chàng-một giọng nam baritone ngọt ngào ấm lòng người khi chàng hát những bản tình ca đằm thắm. Dù chẳng đẹp trai nhưng nhìn vẻ ngoài sống động, phong thái bình dị dễ gần, niềm vui tự nhiên trong sáng cùng với tiếng hát dễ mến của chàng tạo thành một chân dung lạ lẫm ở vùng đất này.
Hai người thương mến nhau.
*    *

Mấy lần về lại huyện lỵ thăm trường, thăm lại thầy cô và học sinh cũ, Trần nghe kể về những gì Vân  phải trải qua và chịu đựng sau 75.
Một cô giáo đẹp người đẹp nết bị đẩy ra khỏi trường chỉ vì lý lịch người cha có vai vế trong Quốc Dân đảng. Chân yếu tay mềm nhưng nàng phải tìm cách kiếm ra tiền để nuôi gia đình cha “học tập cải tạo”, mẹ đau yếu và bầy em dại tuổi ăn tuổi lớn. Nàng vào đội sản xuất nông nghiệp của xã. Ban ngày nàng cũng dầm mưa dãi nắng, cũng lấm bùn bê bết trên đồng ruộng, cũng gánh cũng gồng như một “mụ nhà quê” thứ thiệt. Dáng dấp quý phái sang trọng của nàng gắng gượng hòa vào giòng người thiếu đói đang lao động vất vả, nổi lên trên đồng  như MỘT DẤU CHẤM THAN tội nghiệp!
Rồi nàng ra Đà Nẵng tìm cơ hội buôn bán. Ban đầu nàng ké với người bạn một chỗ bên hông chợ Cồn, trên lề đường Ông Ích Khiêm đầy bụi bặm. Nàng trải một mảnh ny-lông để bán áo quần cũ và những đồ dùng trong quân đội Sài Gòn trước khi tan hàng. Sau 75, hàng hóa đó còn nhiều. Nàng có tay buôn bán nên hàng mua nhiều bán nhanh. Có lẻ trời đãi kẻ khù khờ.
Kẻ khù khờ trở nên khôn lanh khi đời sống thay đổi tận gốc.
Có chút vốn, nàng theo những người buôn chuyến đi buôn đường dài. Những chuyến đi Hà Nội, Sài Gòn kéo nàng vào một cuộc đời mới quay vòng theo bánh sắt tàu lửa và bánh lốp những chuyến xe tải.
Trước năm 1980 là thời kỳ “ngăn sông, cấm chợ” khắp nơi ở Việt Nam. Chính quyền các tỉnh lập nhiều trạm kiểm soát dọc các đường quốc lộ, tỉnh lộ để kiểm tra xe ra vào tỉnh mình. Hàng hóa vận chuyển trên đường bị kiểm soát gắt gao. Ngay cả gạo và các loại nông sản là nhu yếu phẩm cho đời sống người dân mà việc vận chuyển buôn bán từ tỉnh này qua tỉnh khác cũng bị ngăn cấm, tịch thu huống hồ là các loại hàng hóa khác. Buôn bán hàng gì cũng có thể bị gán cho là buôn lậu. Đã là buôn lậu thì bắt hàng, bắt người. Hai bên ranh giới tỉnh này, tỉnh kia là hai trạm kiểm soát. Dọc đường, thêm không biết bao nhiêu trạm đột xuất, tăng cường của nhiều ngành chức năng khác nhau: công an, quản lý thị trường, hải quan, thuế vụ... Càng ngăn cấm buôn bán thì chênh lệch giá cả càng nhiều, tiền lời càng lớn. Hầu hết người buôn chuyến đường dài là phụ nữ; trong đội ngũ đông đảo đó có một số người có chồng là sĩ quan chế độ cũ đang nằm trong “trại cải tạo” chưa biết khi nào mãn hạn tù và mấy đứa con dại nheo nhóc ở nhà ; có những người lỡ vận vì cuộc đời đảo chiều; có những thiếu nữ vừa mới thành niên phải bươn chải sớm để phụ giúp gia đình trong cơn bỉ cực…Biết bao mảnh đời nổi trôi, lăn lóc theo bánh xe quay. Không biết bao phụ nữ bị vùi dập, bao gia đình tan nát vì theo con đường buôn chuyến.
 Thời kỳ đó, trên xe lửa, kiểm soát viên thường nhận tiền cất giấu hàng cấm cho con buôn. Trên quốc lộ, tỉnh lộ nhiều lái xe giúp con buôn giấu hàng bằng thùng xe hai đáy, vách thùng xe hai lớp hoặc có đường dây mãi lộ, mua chuộc một số cán bộ trực chốt, trực trạm để đi qua trạm kiểm soát trót lọt.
Buôn chuyến lời nhiều nhưng rất dễ mất vốn, sạch tay. Vốn đi buôn càng tăng thì nỗi lo càng nhiều. Đôi khi người phụ nữ  đi buôn phải đánh đổi bằng những giá rất đắt.
Ân, tình thường đi với nhau. Chịu ơn kiểm soát viên, tài xế, gần gũi họ trên những chuyến tàu, chuyến xe, ngồi bên bếp lửa những lúc dừng xe ban đêm chờ vượt trạm, những chăm sóc vụn vặt, những xúc chạm cố tình của người khác phái và bản năng dậy lên không nén được, một số phụ nữ, thiếu nữ trở thành nhân tình, vợ bé, vợ hờ của họ.
Vân cũng là nạn nhân đáng thương trên con đường buôn chuyến. Lâm, người Đà Nẵng là tài xế có xe tải chạy tuyến đường Bắc Nam Sài Gòn-Hà Nội, dù có vợ và ba đứa con vẫn mê Vân như điếu đổ. Chỉ một phút xiêu lòng khi dừng xe nơi hoang vắng chờ vượt trạm, Lâm đã gạ được nàng.  Sau đó, Lâm rủ nàng cùng lên chuyến tàu vượt biên đến được Hồng Kông, bỏ vợ bỏ con ở lại Việt Nam.
*     *
+ Gửi em vài câu thơ đọc cho vui cuối tuần.
                                  
Mấy lâu ni Em có chi vui ?
Chuyện chồng con Em tới mô rồi ?
Nhớ chuyện khi xưa mình hẹn ước,
Lúc chừ ngồi nghĩ tiếc mà thôi !
+ Hello anh Trần,
Cám ơn anh. Anh làm thơ hay quá. Em vẫn thường. Rất tiếc em không làm thơ được để tặng lại anh. Ngày xưa, mình chưa hề hẹn ước. Anh có lúc nào để ý em đâu!
 Chuyện chồng con thì có tiến triển đôi chút. Em gặp lại người tình cũ hồi còn đi học ở Sài Gòn năm 1971. Sau đó, anh ấy đi du học ở Hoa Kỳ rồi kẹt lại ở đấy sau tháng tư 1975.Bây giờ gặp lại nhau. Đầu tháng 12 năm nay, tụi em sẽ làm đám cưới. Tin anh mừng. Sẽ gửi hình cưới anh xem nhe.
Chúc lành và mọi việc tốt đẹp.
Em.

+ Vân ơi,
Anh lấy ý trong mail của Em để viết tiếp. Anh thêm 16 câu cho thành một bài thơ trọn vẹn để tặng Em. Ý thơ có một nửa sự thật . Những tình cảm tốt đẹp của anh và em là những điều tuyệt vời trong cuộc đời chúng ta dưới mái trường huyện lỵ ngày nào. Viết vội nên bài thơ chưa hay lắm. Vui thôi.

Mấy lâu ni Em có chi vui ?
Chuyện chồng con Em tới mô rồi ?
Nhớ chuyện khi xưa mình hẹn ước,
Lúc chừ ngồi nghĩ tiếc mà thôi !

Ui chao! anh nói chi lạ rứa ?
Hai đứa mình hẹn ước khi mô.
Mấy mươi năm rồi Em không nhớ.
Chắc anh bày chuyện kéo em vô.

Mới đó mà xa mấy mươi năm,
Biết Em còn nhớ tới anh không ?
Phần anh, còn nhớ em nhiều lắm
Anh vẫn yêu Em, nói thật lòng.

Có lúc mô để ý đến Em,
Anh nói cho vui chuyện chúng mình,
Nói ra tưởng như là chuyện thật.
Có nói chi Em cũng chẳng tin.

Không tin, anh phải nói một lần,
Lỡ thương người ấy, một giai nhân.
Người ấy lấy chồng, anh buồn lắm.
Thôi hết rồi, ngày nhớ đêm mong.

 + Vân ơi,
Em nói là sẽ làm đám cưới trong tháng 12-2011. Có cưới không ? Hình cưới mô ?
+ Anh Trần,
Gửi anh chị Trần hình đám cưới của vợ chồng em.
Trong cái link này có 7 phần, xin bấm vào để xem phần "Tea Ceremony Part1" trước, rồi đến "Tea Ceremony Part 2", v.v ... sau đó đến "Reception 1" và cuối cùng là "Reception 4".
Mỗi phần xem xong phải bấm cái link và đánh mật mã trở lại mới xem phần tiếp được. 
Link xem hình http://phanphotos.com/albums, mật mã 20444203 . Xem hình được hay không nói cho em biết nhé.
Chúc anh chị và mấy cháu năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào và làm ăn phát đạt.
Em.

Trần vào đường link, xem hình đám cưới. Đám cưới được tổ chức trọng thể ở một nhà hàng sang trọng.  Phan cao ráo, khuôn mặt đẹp trai và trí thức đứng bên cạnh cô dâu với nụ cười rạng rỡ. Trần thầm mừng cho nàng có tấm chồng xứng đáng.
+Trần gửi cho nàng một cái mail với subject : “ Vừa vui vừa có chút buồn buồn”
 Vân  ơi,
Nghe tin em làm đám cưới, anh vui. Chúc mừng em tìm lại duyên xưa và nên duyên vợ chồng với người mình yêu dấu. Bây giờ thì giữ hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long em nhé ? Nói là có chút buồn buồn là nói đến chuyện xưa, bây giờ già rồi nhìn trở lại kỷ niệm xưa tự nhiên anh có chút ngậm ngùi?! Ông xã em có ghen không đó ? Sợ anh viết linh tinh ông ghen thì mệt chuyện cho em!!
Mến nhiều.

+ Cám ơn những lời chúc tốt đẹp của anh. Lúc trước mình có gì đâu mà ghen?
Chúc anh luôn có niềm vui.  


+ Vân  ơi,
Kể chuyện cuộc tình em cho anh biết với. Răng mà như chuyện "Cô bé lọ lem” rứa hè? Nói rồi anh nhắc chuyện ngày xưa cho nghe.

+Anh Trần,
Phan và em quen nhau vào khoảng tháng 7 năm 1971 khi em học Đại học ở Sài Gòn. Tháng 12 năm đó, Phan được học bổng du học tại Hoa Kỳ. Từ đó hai đứa thư từ qua lại hàng tuần qua địa chỉ nhà bà chị của Tuý, bạn em ở Đà Nẵng. Đến tháng 6 năm 1974 Phan về Việt Nam, lên huyện lỵ thăm em, ở nhà em một tuần. Sau đó, chúng em vô Sài Gòn thăm Ba Mẹ của anh ấy 3 tuần. Cuối tháng 6/74 anh ấy qua lại Hoa Kỳ. Lúc về quê em, Phan xin ba mẹ em cưới em vào tháng 5/1975 sau khi anh ấy tốt nghiệp 4 năm đại học ở Hoa Kỳ. Ba mẹ em đồng ý, nhưng biến cố tháng 4/1975 làm hai đứa em xa nhau và mất liên lạc từ đó. Tất cả thư từ Phan gửi về Đà Nẵng không đến được. Thế rồi, mỗi đứa sống cuộc sống riêng, có gia đình, con cái…Phan không biết là em đã qua Hoa Kỳ, còn em thì không muốn tìm kiếm hoặc liên lạc với anh ấy, tự nghĩ làm như thế là có lỗi với chồng con em và với vợ con anh ấy. Tuy nhiên,năm ngoái, tình cờ em biết tin tức cùa Phan và cũng biết là anh đang góa vợ, còn em thì đã ly dị từ 7 năm nay rồi. Cuối cùng, tụi em liên lạc với nhau. Cả hai nghĩ rằng cuộc đời chẳng còn bao lâu nữa nên chắp nối lại tình xưa để cả hai cùng có niềm vui chung lúc tuổi già. Chuyện của tụi em như rứa đó.
Càm ơn anh có lòng, thăm hỏi.

+ Vân ơi,
Đã đính ước và hai bên gia đình ưng thuận rồi mà mọi chuyện đành dở dang vì thời cuộc thì đúng là Ông Tơ Bà Nguyệt xe duyên mà đứt chỉ. Nhưng đoạn kết như rứa là có hậu thì cứ vui lên với dư vị tình yêu, em nhé. Anh ấy đẹp trai, em đẹp gái mà không thành vợ chồng lúc còn xuân thì cũng thật là đáng tiếc. Anh ấy bây giờ đang làm chi ? Con em có vợ chưa?
Sau 75, về thăm trường cũ  một lần, anh nghe chuyện của em mà lòng xót xa nhiều, không ngờ thời cuộc đẩy đưa em đến nhưng bước đường chông chênh như vậy.
Cám ơn em cho biết chuyện của mình. Có chuyện chi vui buồn cứ kể anh nghe.
Anh sẽ gửi tặng em một món quà mừng. Quà đến muộn nhưng đó là tấm lòng của anh chia vui cùng niềm hạnh phúc tuyệt vời của em.
+ Anh Trần.
Cám ơn anh Trần rất nhiều. Số phận của em long đong thật. Bây giờ, hy vọng cuộc đời em bình yên cho đến cuối cuộc đời. Sau khi bảo trợ cho vợ con của anh Lâm, (chồng cũ của em) qua Mỹ hết, em chia tay với Lâm để anh ấy có thì giờ lo cho vợ con. Em sồng một mình thời gian khá dài nhưng lại thấy thật hạnh phúc vì nghĩ rằng đã dứt nợ trần ai, lo làm việc chờ ngày về hưu thôi. Bây giờ gặp lại người yêu cũ, vui buồn lẫn lộn. Không biết cuộc đời em đã hết truân chuyên chưa!
Phan hiện đang là khoa học gia(Scientist), làm việc cho chương trình SPAWAR của Hải quân Mỹ. Anh làm việc ở đây được 24 năm rồi. Sau khi tốt nghiệp cử nhân về tài chánh, anh ấy học tiếp, lấy Master về Economy, Master về Mathematics, tiếp đó lấy thêm Ph,D về Mathematics năm 1988. Anh Trần có thể đọc credential của anh ấy ở LindedIn:
http://www.linkedin.com/pub/quang-phan/1B/BAA/66/
Thằng nhóc Michael của em đã 32 tuổi mà vẫn chưa lập gia đình. Cám ơn anh đã thăm hỏi. 
Chúc anh chị và mấy cháu vui khỏe bằng an. Khi nào về lại Sài Gòn thế nào em cũng ghé thăm anh chị.
                                                             *     *

Huyện lỵ , năm 1972. Phòng trọ của Trần.
 Trần nói : “ Anh đang nghiên cứu một khoa bói toán mới là khoa coi chỉ chân. Khoa này coi về gia đạo và đường tình duyên hết sẩy”.
“Có thật không đó anh?”
 Vân nửa tin nửa ngờ cho đến khi Trần cho nàng xem quyển sách “ Vận mạng trên lòng bàn chân” bản dịch tiếng Việt của một tác gia người Hungari thì nàng mới tin hẳn.
Trần nắm lấy bàn chân trái của nàng nâng lên. Ống quần satin trắng ngà của nàng tuột lên đầu gối.Nàng đỏ mặt thẹn thùng khi nhìn thấy ánh mắt của Trần. Không biết chàng vô tình hay cố ý nhìn những đường nét thanh tân và nước da gợi cảm trên bắp vế của nàng. Tay nàng lúng túng kéo lai quần xuống thấp hơn một chút, nàng nói “ Thôi, khoa coi chỉ chân ni kỳ quá. Chắc là anh xạo em thôi. Ưa cầm bàn chân người ta thì nói thật đi chứ cần chi phải vòng vo rứa hè? ” Nàng không chịu cho Trần coi nữa. Trần kịp vuốt nhẹ bàn chân hồng nhuận của nàng. Sinh nhật của nàng năm đó, Trần tặng nàng một đôi giày vừa khít đôi chân. Giày số 35.
 *      *
Nhẹ nhàng và chậm rãi, Vân hồi hộp mở hộp quà từ Việt Nam gửi qua. Bên ngoài hộp có hàng chữ “ Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay”. Quanh món quà là nhiều lớp giấy xốp bao bọc rất cẩn thận. Đúng là hàng dễ vỡ: MỘT CHIẾC GIÀY PHA LÊ CHÂN TRÁI. Cũng là số 35 kỹ niệm. Một lời chúc: “ Mừng hạnh phúc của Cindy Vân”. (1)
Giọt nước mắt hạnh phúc của nàng trào ra không ngăn được, nhỏ xuống lòng chiếc giày pha lê. Ánh sáng ban mai  qua khung cửa sổ mở lớn chiếu những tia nắng ấm vào món quà. Giọt nước mắt của nàng lóng lánh màu ngũ sắc như ánh một viên kim cương lóe sáng.

Lê Duy Đoàn,
Sài Gòn, 8/4/2015.

(1)   Cindy: Cinderella.